Just For You :X
Thủy Tiên - Nỗi Nhớ Bơ Vơ
Thủy Tiên - Nỗi Nhớ Bơ Vơ
Chuyen Tinh Yeu..Part 1
Bữa tối. Chàng trai và cô gái ngồi đối diện nhau.
- Cô gái vê cốc rượu trong tay và nói với chàng trai: "Em yêu
anh".
- Chàng trai xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên tay mình và nói:
"Anh có vợ rồi".
-"Em không quan tâm, em chỉ cần biết tình cảm của anh. Anh có yêu em không?"
Chàng trai ngẩng đầu, quan sát cô gái ngồi đối diện mình. 24 tuổi, trẻ trung, có ý chí. Cơ thể tràn đầy sức sống, đôi mắt sáng
Thật đáng tiếc.
-"Nếu anh cũng yêu em, em sẽ là người tình của anh". Cô gái cuối cùng cũng không đợi được, nói thêm một câu.
-"Nhưng anh yêu vợ anh". Chàng trai trả lời một cách cương quyết.
-"Anh yêu cô ấy ư? Anh yêu gì chứ? Cô ấy bây giờ chắc đã già đi nhiều, chẳng thấy mặt bao giờ. Nếu không thì tại sao không thấy anh đưa cô ấy đến trong các bữa tiệc của công ty ….?"
Cô gái vẫn tiếp tục nói, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của chàng trai cô gái liền từ bỏ những ý nghĩ trong đầu mình.
-"Em yêu anh vì cái gì?". Chàng trai lên tiếng.
-"Trưởng thành, khẳng khái, nam tính, biết quan tâm đến người khác, và còn nhiều nữa.
Dù sao thì anh khác hẳn với những người đàn ông em đã từng gặp, anh rất đặc biệt".
-"Em biết ba năm trước anh như thế nào không?". Chàng trai châm điếu thuốc nói.
-"Em không biết. Em không quan tâm cho dù anh có từng ngồi tù đi chăng nữa".
-"Ba năm trước, anh chỉ là người con trai tầm thường trong mắt em bây giờ". Chàng trai không để ý đến cô gái, tiếp tục nói.
"Một người tốt nghiệp đại học bình thường, công việc không thuận lợi, suốt ngày uống rượu, cáu bẳn. Không quan tâm đến chuyện yêu đương, hàng tối còn hay đi tìm gái bán hoa, bị công an bắt."
-"Vậy tại sao…." Cô gái trở nên hứng thú với câu chuyện, muốn biết điều gì đã làm chàng trai thay đổi.
-"Vì cô ấy à?"
-"Ừ".
-"Cô ấy hình như thấu hiểu được nội tâm của anh. Đã dạy anh rất nhiều điều, khiến anh không còn quan tâm đến những cái đã mất, không quan tâm đến những chuyện ngay trước mắt, mà cố gắng hoàn thiện mình.
Trước mặt cô ấy, anh như đứa trẻ chẳng hiểu sự đời. Lúc đó thật kỳ lạ, tính khí bướng bỉnh của anh biến đâu mất hết, anh bị cô ấy thuyết phục. Nghe theo lời cô ấy, chấp nhận thực tại, anh biết mình vô dụng nên làm việc chăm chỉ. Cuối năm ấy, công việc khởi sắc, anh và cô ấy liền kết hôn".
Chàng trai gẩy tàn thuốc, tiếp tục nói.
-" Lúc đó thực sự là những tháng ngày vất vả. Hai người, một chiếc giường, đồ đạc trong nhà chẳng có gì. Em có biết không, lấy nhau được một năm rồi mà anh mới mua được cho cô ấy cái nhẫn từ khoản tiền cả nửa năm tiết kiệm được đấy.
Tất nhiên số tiền này do cô ấy tiết kiệm mà có, nếu cô ấy biết được thì chắc chẳng dám để anh mua đâu."
"Khoảng thời gian đó, do anh hút thuốc, uống rượu nên sức khoẻ không tốt. Mùa đông đến, tối nào cô ấy cũng nấu cho anh một bát canh nóng trước khi đi ngủ. Mùi vị đó chỉ có cô ấy mới làm được."
Chàng trai trầm ngâm nghĩ về ký ức mà quên mất thời gian, vẫn tiếp tục kể về những chuyện đã qua. Và cô gái cũng không có ý cắt ngang câu chuyện, vẫn lắng nghe. Lúc chàng trai chú ý đến thời gian, đã là 10h đêm.
-"À, xin lỗi em nhé, anh chẳng chú ý đến thời gian gì cả, đã muộn thế này rồi cơ à?" Chàng trai cười và xin lỗi cô gái.
-"Bây giờ em đã hiểu rồi chứ? Anh không thể nào và cũng sẽ không làm những chuyện có lỗi với cô ấy".
‘Vâng em hiểu rồi. Vậy là em đã thất bại rồi. Em tâm phục khẩu phục rồi." Cô gái thất vọng và lắc đầu nói. "Chỉ có điều, đến độ tuối của cô ấy, em sẽ còn tốt hơn cả cô ấy."
-"Ừ. Nếu thế thì em còn có thể tìm được chàng trai tốt hơn mà, đúng không?".
-"Muộn rồi, cơm canh ở nhà chắc cũng đã nguội cả, anh đưa em về nhé." Chàng trai đứng dậy tỏ ý muốn đưa cô gái về.
-"Không cần đâu, em tự về được mà". Cô gái xua tay nói. "Anh về đi, đừng để cô ấy lo lắng".
Chàng trai cười rồi quay lưng ra về.
"Cô ấy đẹp không?"
"Đúng thế. Cô ấy rất đẹp".
Bóng chàng trai mờ dần trong màn đêm, để lại cô gái với ánh nến chói loà trong đêm tối.
Chàng trai về đến nhà, mở cửa và bước vào phòng ngủ, bật đèn lên.
Chàng đi đến mép giường và ngồi xuống.
"Bà xã, đã là người thứ tư rồi.
Em đã làm gì mà khiến anh thành người tốt thế này, nhiều người thích anh quá rồi. Làm không tốt thì chắc anh sẽ thay lòng mất. Sao lại khiến anh thành người tốt thế này , sao em nỡ ra đi trước chứ? Anh, anh một mình cô đơn quá à…"
Chàng trai lặng người đi và nói không thành tiếng.
Nước mắt từng giọt, từng giọt lăn dài trên má chàng trai, rơi xuống khung ảnh trong lòng bàn tay chàng trai. Dưới ánh đèn mờ, trong bức ảnh cũ hiện ra nét mặt dịu dàng của một cô gái đã quá cố.
♥ Hôm nay ...
• Em buồn lắm đấy ...
• Anh biết không ..?!
♥ Hay thật Anh nhỉ?!
♥ Em cứ ngỡ
• Anh yêu Em đến mức ...
• Dù trời có sập xuống ...
• Thì Anh cũng sẽ là bầu trời che chở cho Em cơ đấy ...
♥ Em viển vông thật Anh nhỉ ..??
• Nếu Em không liên lạc ...
• Anh cũng sẽ im lặng như thế à ?!
• Chỉ vì Anh biết Em đã yêu Anh rất nhiều ???!
♥ Anh - tồi tệ - như bao thằng đàn ông khác mà thôi ...!
♥ Em ...
• Dù có nhớ Anh ...
• Nhưng sẽ cố giữ cho mình một niềm kiêu hãnh vốn có, Anh à ...
♥ Em biết ...
• Câu đầu tiên sau khi Anh tìm Em là "Xin lỗi..."
♥ Nhưng Anh à ...
• Em ko thừa lỗi để Anh xin ...
• Em chỉ mong Anh không mắc lỗi với Em là được rồi ...:)
• Phải chăng là do Em quá nhạy cảm ...:)
♥ Đã yêu Em ...
• Xin Anh ...
• Đừng bao giờ cố thử xem ...
• Tim Em mỏng manh đến cỡ nào ...:(
♥ Hay thật Anh nhỉ?!
♥ Em cứ ngỡ
• Anh yêu Em đến mức ...
• Dù trời có sập xuống ...
• Thì Anh cũng sẽ là bầu trời che chở cho Em cơ đấy ...
♥ Em viển vông thật Anh nhỉ ..??
• Nếu Em không liên lạc ...
• Anh cũng sẽ im lặng như thế à ?!
• Chỉ vì Anh biết Em đã yêu Anh rất nhiều ???!
♥ Anh - tồi tệ - như bao thằng đàn ông khác mà thôi ...!
♥ Em ...
• Dù có nhớ Anh ...
• Nhưng sẽ cố giữ cho mình một niềm kiêu hãnh vốn có, Anh à ...
♥ Em biết ...
• Câu đầu tiên sau khi Anh tìm Em là "Xin lỗi..."
♥ Nhưng Anh à ...
• Em ko thừa lỗi để Anh xin ...
• Em chỉ mong Anh không mắc lỗi với Em là được rồi ...:)
• Phải chăng là do Em quá nhạy cảm ...:)
♥ Đã yêu Em ...
• Xin Anh ...
• Đừng bao giờ cố thử xem ...
• Tim Em mỏng manh đến cỡ nào ...:(
Thư cho anh!
Ta quen nhau bằng hai chữ " tình cờ ".Bây giờ ta xa nhau, cũng chỉ vì hai chữ "không duyên ". Ta không nên trách ông trời trớ trêu, ta cũng đừng nên hỏi vì sao thế này, em tin anh cũng đã biết chuyện gì xảy ra giửa chúng ta.
N
ói một cách chính xác thì chúng ta không hợp nhau, điều này dáng lẽ chúng ta phải nhận ra từ trước. Quen nhau, chúng ta đều có cảm giác làm gánh nặng cho nhau, vậy sao chúng ta không cùng nhau tìm ra lối thoát ? Thời gian ở bên nhau, em cũng đã biết thế nào là hạnh phúc, nhưng, hạnh phúc đó dến nhanh quá anh à, nhanh thật nhanh khiến em chưa thể thích ứng. ...thế nhưng thời gian sau này, em cảm thấy thích anh thật sự.Điều đó là quá đối với anh đúng ko?...
Những ngày đầu quen em, anh hứa biết bao nhiêu là điều, khiến em chỉ nghĩ đến hạnh phúc, chẳng thể nào hình dung được một sự đắng cay..:rằng ta chia tay nhau.
Nhiều khi em còn mơ hồ...em cứ tưởng mình chưa tỉnh mộng...và vẫn cứ ngu ngơ ôm ấp một hình ảnh nào đó...em mơ và em cứ mơ....
Em quen anh nhẹ nhàng...em không bao giờ nói cho anh nghe những suy nghĩ chủa em bằng lời nói...em thì thường cho anh nghe nhạc, điều đó khiến em khác biệt với những người khác...
Những ngày gần đây, anh xao lãng anh mệt mỏi...anh trút giận vào em...chưa bao giờ em nghỉ mình lại là gánh nặng của anh...nhiều khi anh nói em có lỗi...nhưng thật sự em không có lỗi...những người khác nói rằng anh xấu tính...em mặc kệ...nói rằng anh gạc em..em cũng mặc kệ...nhưng già như anh đừng bỏ mặt em như bây giờ thì em cũng không quyết định chia tay thế này...
Những ngày đầu quen anh, em hỏi : khi nào mình xa nhau vậy anh? ..anh thì ngập ngừng...nhẹ nhành nói: khi anh không còn là người em yêu..nhưng em nên nhớ..anh không bao giờ thôi yêu em..ôi...em lại thèm khát được nghe anh nói những lời này quá..cho dù em cũng không biết nó thật lòng hay giả dối...nhưng tất cà hết rồi anh nhỉ...chúng ta xa nhau...có lẻ là tốt cho nhau hơn..và em cũng chúc anh sẽ vui bên những người mà anh yêu quí...mong anh hãy biết trân trọng những gì đang có...đừng dối xử với người yêu của anh như anh đã từng đối với em....em sẽ vẫn dùng cách thức cũ....như là muốn nhẹ nhàng và không đau khổ ...em sẽ cho anh nghe một bài hát...như là lời tâm sự của em...
Em biết sẽ không có thiên đường, sẽ không còn yêu thương..
Và em biết sẽ không giữ anh được đã lâu rồi..
Ngày ta mới quen nhau, mới yêu nhau với em đẹp biết mấy..
Giờ mãi nơi đâu dẫu vắng xa không bao lâu ,thao thức chờ từng ngày dài, mong nhớ hoài...
Em đếm sao khuya, nhắc tên ai , biết ai còn nhớ đến ngày xưa những cơn mưa phố trưa buồn giờ còn mỗi em lạnh thêm..
Ngày tháng vô tâm cứ hờ hững trôi..Tình mãi xa xôi chẳng tìm đến nơi..
Rồi bỗng hôm nao chợt nhìn thấy nhau..quay mặt đi em bật khóc..quen nhau bao lâu ?...Nay đành sao chối từ..
Em đếm bước chân khắp căn phòng,
vẫn như còn đâu đây một chút thoáng hương xưa dấu yêu còn ngày nào đã xa, còn đâu...
Tình vẫn trong em như ngày mới quen..Tình vẫn biết ghen,biết buồn những đêm..
Người mãi nơi đâu không về với nhau,đêm từng đêm em bật khóc..Bao năm yêu nhau…nay tàn theo khói mờ..
Em đếm sao khuya ,nhắc tên ai ,biết ai còn nhớ đến ngày xưa những cơn mưa phố trưa buồn giờ còn mỗi em lạnh thêm..
Anh vẫn miệt mài đường dài, em nhớ hoài...
Nếu tôi biết rằng
***
Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy bạn ngủ say, tôi sẽ giữ bạn thật chặt và nguyện cầu Thượng Đế giữ gìn tâm hồn bạn.
***
Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi thấy bạn bước ra ngoài, tôi sẽ ôm chặt lấy bạn, hôn bạn thật kêu và gọi bạn quay về.
***
Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi nghe thấy tên bạn được xướng lên trong lời ca tụng – chúc mừng, tôi sẽ lưu lại từng lời nói, hành động của bạn trong những cuộn băng video và sẽ xem đi xem lại chúng nhiều ngày.
***
Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng để tôi có thể dành một hoặc hai phút còn sót lại, tôi sẽ dừng lại và nói “ Mình yêu thương, quý bạn lắm!”, dù bạn ra vẻ bạn dư biết điều đó.
Ngày mai sẽ tạo nên sự quên lãng, đó là một điều chắc chắn, và chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội để chứng tỏ rằng chúng ta có thể làm được tất cả mọi việc.
Chỉ trong trường hợp tôi trở nên lầm lẫn và ngày hôm nay là tất cả những gì tôi có, tôi sẽ nói rằng tôi yêu thương bạn, quý mến bạn đến dường nào.
Tôi hy vọng sẽ không bao giờ quên rằng ngày mai đã được hứa dành cho một người và ngày hôm nay có thể là lần cuối cùng bạn có cơ hội được ôm người bạn yêu thương thật chặt vào lòng.
Nếu bạn đang chờ đến ngày mai, tại sao lại không thực hiện mọi thứ ngay trong ngày hôm nay ? Bởi nếu ngày mai không bao giờ tới, bạn sẽ phải hối tiếc rất nhiều vì đã không dành những giây phút hiếm hoi còn lại để sẻ chia một nụ cười, một cái ôm, và rằng bạn đã quá bận rộn để tặng ban những gì có thể giúp ước mơ của một người thành hiện thực.
Hãy giữ những người mà bạn thật sự yêu thương trong vòng tay của mình, thì thầm vào tai họ, nói với họ rằng bạn yêu thương họ nhiều như thế nào, và rằng sẽ luôn giữ hình ảnh thân yêu của họ.
Hãy dành thời gian để nói “Mình xin lỗi”, “Tha thứ cho mình nhé”, “Cảm ơn”, hay “Không sao! Mọi việc sẽ ổn cả thôi”, "Mình yêu bạn"... Và nếu ngày mai không bao giờ đến, bạn sẽ không phải hối tiếc về ngày hôm nay một khi bạn đã nói những lời trên.
Hãy biết xin lỗi và bắt đầu lại và nói với những người thương yêu bạn rằng bạn cũng yêu thương họ rất nhiều!
"Nếu bạn yêu một nguời nào đó, đừng đợi đến ngày mai để nói với người ấy biết điều đó. Bởi lẽ ngày hôm sau đó có thể sẽ không bao giờ đến nữa."
Giọt lệ thiên thần...